Lìa cành rồi biết cuộc đời về đâu
Trời bày chi chuyện bể dâu
Lá xanh mấy chốc vàng mau thu tàn
Thì thầm với mảnh trăng vàng
Một vầng sáng bạc hồng hoang bao đời
Tròn rồi lại khuyết chơi vơi
Hẹn thề in đậm trong đời chờ ai
Thì thầm với giọt sương mai
Long lanh dáng ngọc đời dài là bao
Đành thôi nào trách trời cao
Nhẹ đưa cơn gió đã vào xa xưa
Thì thầm với những hạt mưa
Hạt rơi xuống đất hạt vừa trên cây
Trôi theo sông suối nào đây
Tiếc chăng một thuở là mây bồng bềnh
Thì thầm với cõi mông mênh
Những vì sao lạc nương mình nơi nao
Nào đêm vằng vặc trên cao
Giờ thì cát bụi trở vào u minh
Thì thầm với trái tim mình
Chữ yêu mang nặng chữ tình vấn vương
Tình dân tình nước đoạn trường
Còn đâu dư lệ để thương thân mình
Chiến tranh bằm nát tuổi xanh
Tha hương hồn lạc đã đành muôn phương
Giật mình chợt thấy vô thường
Đời là ảo mộng miên trường cõi không.