Áng mây chùng ngưng đọng chẳng buồn bay
Dường thông cảm nỗi lòng người phiêu bạt
Chờ mong gì ngơ ngác giữa trời tây
Đêm trừ tịch nghe hồn mình trăn trở
Đón giao thừa đối ẩm một mình ta
Nhìn khói hương trên bàn thờ nhẹ tỏa
Ta ngậm ngùi nuối tiếc một thời qua
Xuân hồn nhiên trong những ngày thơ ấu
Xuân lớn khôn trên đất mẹ đạn cày
Và bao xuân trên quê hương lận đận
Ta và xuân vẫn nở một trời hoa
Từ chân bước xa lìa miền quê mẹ
Mỗi xuân về thêm đậm nỗi xót xa
Đời lữ thứ mơ một ngày trở lại
Xuân Quê Hương tình non nước chan hòa.