Home / phat-phap-ung-dung
Thì thầm với lá vàng rơi
Lìa cành rồi biết cuộc đời về đâu
Trời bày chi chuyện bể dâu
Lá xanh mấy chốc vàng mau thu tàn
Thì thầm với mảnh trăng vàng
Một vầng sáng bạc hồng hoang bao đời
Tròn rồi lại khuyết chơi vơi
Hẹn thề in đậm trong đời chờ ai
Thì thầm với giọt sương mai
Long lanh dáng ngọc đời dài là bao
Đành thôi nào trách trời cao
Nhẹ đưa cơn gió đã vào xa xưa
Thì thầm với những hạt mưa
Hạt rơi xuống đất hạt vừa trên cây
Trôi theo sông suối nào đây
Tiếc chăng một thuở là mây bồng bềnh
Thì thầm với cõi mông mênh
Những vì sao lạc nương mình nơi nao
Nào đêm vằng vặc trên cao
Giờ thì cát bụi trở vào u minh
Thì thầm với trái tim mình
Chữ yêu mang nặng chữ tình vấn vương
Tình dân tình nước đoạn trường
Còn đâu dư lệ để thương thân mình
Chiến tranh bằm nát tuổi xanh
Tha hương hồn lạc đã đành muôn phương
Giật mình chợt thấy vô thường
Đời là ảo mộng miên trường cõi không.
Thì thầm với lá vàng rơi
Lìa cành rồi biết cuộc đời về đâu
Trời bày chi chuyện bể dâu
Lá xanh mấy chốc vàng mau thu tàn
Thì thầm với mảnh trăng vàng
Một vầng sáng bạc hồng hoang bao đời
Tròn rồi lại khuyết chơi vơi
Hẹn thề in đậm trong đời chờ ai
Thì thầm với giọt sương mai
Long lanh dáng ngọc đời dài là bao
Đành thôi nào trách trời cao
Nhẹ đưa cơn gió đã vào xa xưa
Thì thầm với những hạt mưa
Hạt rơi xuống đất hạt vừa trên cây
Trôi theo sông suối nào đây
Tiếc chăng một thuở là mây bồng bềnh
Thì thầm với cõi mông mênh
Những vì sao lạc nương mình nơi nao
Nào đêm vằng vặc trên cao
Giờ thì cát bụi trở vào u minh
Thì thầm với trái tim mình
Chữ yêu mang nặng chữ tình vấn vương
Tình dân tình nước đoạn trường
Còn đâu dư lệ để thương thân mình
Chiến tranh bằm nát tuổi xanh
Tha hương hồn lạc đã đành muôn phương
Giật mình chợt thấy vô thường
Đời là ảo mộng miên trường cõi không.
Đọc thêm..
Miền đông bắc xuân về theo gió lạnh
Áng mây chùng ngưng đọng chẳng buồn bay
Dường thông cảm nỗi lòng người phiêu bạt
Chờ mong gì ngơ ngác giữa trời tây
Đêm trừ tịch nghe hồn mình trăn trở
Đón giao thừa đối ẩm một mình ta
Nhìn khói hương trên bàn thờ nhẹ tỏa
Ta ngậm ngùi nuối tiếc một thời qua
Xuân hồn nhiên trong những ngày thơ ấu
Xuân lớn khôn trên đất mẹ đạn cày
Và bao xuân trên quê hương lận đận
Ta và xuân vẫn nở một trời hoa
Từ chân bước xa lìa miền quê mẹ
Mỗi xuân về thêm đậm nỗi xót xa
Đời lữ thứ mơ một ngày trở lại
Xuân Quê Hương tình non nước chan hòa.
Miền đông bắc xuân về theo gió lạnh
Áng mây chùng ngưng đọng chẳng buồn bay
Dường thông cảm nỗi lòng người phiêu bạt
Chờ mong gì ngơ ngác giữa trời tây
Đêm trừ tịch nghe hồn mình trăn trở
Đón giao thừa đối ẩm một mình ta
Nhìn khói hương trên bàn thờ nhẹ tỏa
Ta ngậm ngùi nuối tiếc một thời qua
Xuân hồn nhiên trong những ngày thơ ấu
Xuân lớn khôn trên đất mẹ đạn cày
Và bao xuân trên quê hương lận đận
Ta và xuân vẫn nở một trời hoa
Từ chân bước xa lìa miền quê mẹ
Mỗi xuân về thêm đậm nỗi xót xa
Đời lữ thứ mơ một ngày trở lại
Xuân Quê Hương tình non nước chan hòa.
Đọc thêm..
Em đến nơi đây một buổi chiều
Thu vàng xác lá rụng tả tơi
Chim kêu gọi đàn bay về tổ
Thân lặn phương trời dạ ngẩn ngơ
Mỗi bước chân đi qua phố thị
Bao người xa lạ nhìn em chạy
Đắng cay buồn tủi ai chia xẻ
Cha mẹ đâu rồi bé bơ vơ
Xin một bàn tay người nâng đở
Chén cơm bát nước đoạn ngày qua
Cho em sống trọn niềm vui lạ
Thân cò lặn lội mãi lang thang
Thành phố lên đèn hồng đỏ tím
Nhà hàng khách sạn người qua lại
Ông này bà nọ ôi sang quá
Ai thấy em hoài đứng co ro?
Em bước lang thang trên phố chợ
Về đâu em hỡi mái nhà xưa
Cha ơi mẹ hỡi đâu xa thẳm
Giòng lệ chan hòa tủi phận em.
Em đến nơi đây một buổi chiều
Thu vàng xác lá rụng tả tơi
Chim kêu gọi đàn bay về tổ
Thân lặn phương trời dạ ngẩn ngơ
Mỗi bước chân đi qua phố thị
Bao người xa lạ nhìn em chạy
Đắng cay buồn tủi ai chia xẻ
Cha mẹ đâu rồi bé bơ vơ
Xin một bàn tay người nâng đở
Chén cơm bát nước đoạn ngày qua
Cho em sống trọn niềm vui lạ
Thân cò lặn lội mãi lang thang
Thành phố lên đèn hồng đỏ tím
Nhà hàng khách sạn người qua lại
Ông này bà nọ ôi sang quá
Ai thấy em hoài đứng co ro?
Em bước lang thang trên phố chợ
Về đâu em hỡi mái nhà xưa
Cha ơi mẹ hỡi đâu xa thẳm
Giòng lệ chan hòa tủi phận em.
Đọc thêm..
SOUP VI CÁ MẬP
Nam Tào phán hỏi:
- Các ngươi đã tới số đâu, sao lại kéo đến đây đông thế?
Hồn các con cá mập kêu oan:
- Chúng con sống ở biển khơi bị bọn người bắt cắt lấy vi bán cho nhà hàng nấu soup,
còn thân họ quăng trở lại biển. Chúng con chết ngộp rất thê thảm.
Nam Tào đau lòng rơi lệ:
- Bọn người mê cứ nghĩ soup vi cá mập là bổ, sung sức... nên gây bao tội nghiệp. Thế giới văn minh đã cấm, đã kêu gọi bảo vệ đời sống hoang dã mà chúng chẳng chịu hồi tâm.
NGĂN SÔNG
Thần Biển trách:
- Đã lâu không gặp nhau, dạo này ít thấy huynh về chơi.
Thần Sông than thở:
- Bọn gian tham, tàn độc xây cả chục con đập ngăn
sông. Tại hạ không sao đi được!
Thần Biển vỗ trán:
- Thảo nào có mấy loài thủy tộc nói với ta: Không có lối lội về nguồn để sanh nở.
Thần Sông nắm tay Thần Biển:
- Thảm lắm huynh ơi! Đập ngăn sông làm cho trên ứ dưới cạn. Nhiều loài thuỷ tộc có cơ tuyệt chủng, môi trường bị phá huỷ.
Hai vị nhìn nhau nước mắt lưng tròng.
KINH TẾ
Theo trào lưu chùa to Phật lớn. Thầy danh văn chạy vạy làm cho bằng được nhưng xây xong thì nợ nần tùm lum, kinh phí điều hành lớn. Thầy bảo các huynh đệ:
- Kinh Phật huynh đệ thuộc rồi, bây giờ các vị lo kinh... tế nhé!
Các huynh đệ nhìn nhau nhưng không nói gì, giờ làm vườn có vị than:
- Từ khi được bảo trợ đến giờ chỉ thấy lo kinh tế chẳng có học hành, tu tập gì cả!
Một người khác cảm thán: - Xuất gia vào chùa nào
ngờ gặp cái gia khác!
SỐ HÊN SỐ XUI
Một anh Việt mua thuế xe muốn biển số chín nút. Nhân viên phụ trách bảo:
- Muốn biển số theo ý thì phải trả thêm tiền.
Anh Việt đồng ý, anh nhân viên vui tính hỏi:
- Số này có gì hay mà anh chịu trả thêm tiền?
Anh Việt bảo:
- Số chín nút hên, gặp số bù thì xui.
Không ngờ anh nhân viên
laị là người mộ Phật và học Phật. Anh ta nói với anh Việt kia:
- Mình làm cái gì thì nhận cái nấy, con số sao có thể làm cho mình hên hay xui!
Anh Việt nín thinh.
SÀI HOA TRẤN
Trấn nổi danh phong nhiêu, sung túc, mưa thuận gió hoà. Cư dân thuần hậu, hào hiệp... bao nhiêu người tìm về lập nghiệp. Giang hồ phong cho mỹ hiệu: “Minh Châu Bảo Bối.” Từ khi Hồng giáo chủ xưng hùng thì trấn trở nên tiêu điều, bao phong hoá hay, lệ cũ đẹp đều phế bỏ. Nhiều người đau lòng đành bỏ đi xứ khác lập nghiệp. Giang hồ bốn bể không phục đàm tiếu gán cho nó hỗn danh:
- Ngọc Hành Đông Phương Giáo chủ giận lắm bèn cho
khắc cái biển to tướng:
- Hồng Ngọc Đông Phương.
A DẬU
Ngày xuân rảnh rỗi, mẹ theo A Dậu du xuân viếng danh lam thắng cảnh, đến một ngôi đền to nọ thấy nhiều người vào xem mẹ cũng toan vào, nào ngờ A Dậu kéo tay mẹ bảo:
- Nị đừng có vào đền này, xúi quẩy lắm, làm ăn lụn bại đấy!
Mẹ ngần ngừ, A Dậu bồi thêm:
- Bạn của ngộ nói: đền này thờ hung thần, khi sống lão
giết nhiều người lắm, khi chết đàn em thờ để ăn oản đấy mà. Nị nghĩ kỹ đi, sống bất nhân, chết bất an, mình xem sẽ bất hạnh!
ÔNG TRÙM LÀNG MẸO
Làng Mẹo giàu mạnh nhất thiên hạ, hay chu cấp, bảo trợ cho đàn em nên nghiễm nhiên trở thành minh chủ xưa nay. Ấy vậy mà mới đây ông trùm mới của làng lại tuyên bố:
- Làng Mẹo chỉ lo cho làng Mẹo, không có của đâu nuôi báo cô. Các vị tự lo đi!
Đàn em lo lắng, có kẻ vội tìm chủ khác dựa lưng. Nhân sĩ trong làng vốn coi khinh ông trùm:
- Lão trọc phú lỗ mãng, thiển cận.
Người làng lo lắng:
- Tự cắt bỏ vây cánh vậy đại bàng khác gì vịt què!
SOUP VI CÁ MẬP
Nam Tào phán hỏi:
- Các ngươi đã tới số đâu, sao lại kéo đến đây đông thế?
Hồn các con cá mập kêu oan:
- Chúng con sống ở biển khơi bị bọn người bắt cắt lấy vi bán cho nhà hàng nấu soup,
còn thân họ quăng trở lại biển. Chúng con chết ngộp rất thê thảm.
Nam Tào đau lòng rơi lệ:
- Bọn người mê cứ nghĩ soup vi cá mập là bổ, sung sức... nên gây bao tội nghiệp. Thế giới văn minh đã cấm, đã kêu gọi bảo vệ đời sống hoang dã mà chúng chẳng chịu hồi tâm.
NGĂN SÔNG
Thần Biển trách:
- Đã lâu không gặp nhau, dạo này ít thấy huynh về chơi.
Thần Sông than thở:
- Bọn gian tham, tàn độc xây cả chục con đập ngăn
sông. Tại hạ không sao đi được!
Thần Biển vỗ trán:
- Thảo nào có mấy loài thủy tộc nói với ta: Không có lối lội về nguồn để sanh nở.
Thần Sông nắm tay Thần Biển:
- Thảm lắm huynh ơi! Đập ngăn sông làm cho trên ứ dưới cạn. Nhiều loài thuỷ tộc có cơ tuyệt chủng, môi trường bị phá huỷ.
Hai vị nhìn nhau nước mắt lưng tròng.
KINH TẾ
Theo trào lưu chùa to Phật lớn. Thầy danh văn chạy vạy làm cho bằng được nhưng xây xong thì nợ nần tùm lum, kinh phí điều hành lớn. Thầy bảo các huynh đệ:
- Kinh Phật huynh đệ thuộc rồi, bây giờ các vị lo kinh... tế nhé!
Các huynh đệ nhìn nhau nhưng không nói gì, giờ làm vườn có vị than:
- Từ khi được bảo trợ đến giờ chỉ thấy lo kinh tế chẳng có học hành, tu tập gì cả!
Một người khác cảm thán: - Xuất gia vào chùa nào
ngờ gặp cái gia khác!
SỐ HÊN SỐ XUI
Một anh Việt mua thuế xe muốn biển số chín nút. Nhân viên phụ trách bảo:
- Muốn biển số theo ý thì phải trả thêm tiền.
Anh Việt đồng ý, anh nhân viên vui tính hỏi:
- Số này có gì hay mà anh chịu trả thêm tiền?
Anh Việt bảo:
- Số chín nút hên, gặp số bù thì xui.
Không ngờ anh nhân viên
laị là người mộ Phật và học Phật. Anh ta nói với anh Việt kia:
- Mình làm cái gì thì nhận cái nấy, con số sao có thể làm cho mình hên hay xui!
Anh Việt nín thinh.
SÀI HOA TRẤN
Trấn nổi danh phong nhiêu, sung túc, mưa thuận gió hoà. Cư dân thuần hậu, hào hiệp... bao nhiêu người tìm về lập nghiệp. Giang hồ phong cho mỹ hiệu: “Minh Châu Bảo Bối.” Từ khi Hồng giáo chủ xưng hùng thì trấn trở nên tiêu điều, bao phong hoá hay, lệ cũ đẹp đều phế bỏ. Nhiều người đau lòng đành bỏ đi xứ khác lập nghiệp. Giang hồ bốn bể không phục đàm tiếu gán cho nó hỗn danh:
- Ngọc Hành Đông Phương Giáo chủ giận lắm bèn cho
khắc cái biển to tướng:
- Hồng Ngọc Đông Phương.
A DẬU
Ngày xuân rảnh rỗi, mẹ theo A Dậu du xuân viếng danh lam thắng cảnh, đến một ngôi đền to nọ thấy nhiều người vào xem mẹ cũng toan vào, nào ngờ A Dậu kéo tay mẹ bảo:
- Nị đừng có vào đền này, xúi quẩy lắm, làm ăn lụn bại đấy!
Mẹ ngần ngừ, A Dậu bồi thêm:
- Bạn của ngộ nói: đền này thờ hung thần, khi sống lão
giết nhiều người lắm, khi chết đàn em thờ để ăn oản đấy mà. Nị nghĩ kỹ đi, sống bất nhân, chết bất an, mình xem sẽ bất hạnh!
ÔNG TRÙM LÀNG MẸO
Làng Mẹo giàu mạnh nhất thiên hạ, hay chu cấp, bảo trợ cho đàn em nên nghiễm nhiên trở thành minh chủ xưa nay. Ấy vậy mà mới đây ông trùm mới của làng lại tuyên bố:
- Làng Mẹo chỉ lo cho làng Mẹo, không có của đâu nuôi báo cô. Các vị tự lo đi!
Đàn em lo lắng, có kẻ vội tìm chủ khác dựa lưng. Nhân sĩ trong làng vốn coi khinh ông trùm:
- Lão trọc phú lỗ mãng, thiển cận.
Người làng lo lắng:
- Tự cắt bỏ vây cánh vậy đại bàng khác gì vịt què!
Đọc thêm..